“Vãn Miên! Dậy nào!” Giọng của mẹ tôi từ dưới bếp vang lên, hôm nay là ngày tựu trường đầu tiên trong năm đầu đại học khi nhà tôi vừa dọn lên trung tâm thành phố được vài tháng.
Tôi vẫn nhớ cái không khí dịu dàng xanh mát của Gò Công nơi tôi vốn được sinh sống, ở đây khác hẳn nơi đó nhiều, không có những cánh đồng xanh bất tận, không có những con én bay lượn lờ trên bầu trời cao, hay những hàng cây xanh đong đưa theo gió.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa thành phố và Gò Công chính là bầu không khí, có lẽ tôi vẫn yêu thích cái nơi tôi được sinh ra hơn.
“Vãn Miên!”
“Vâng!”
Sau khi đảo mắt quanh căn phòng nhằm kiểm tra xem còn quên mất thứ gì không, tôi không thể nào có một ngày tồi tệ vào hôm đầu tiên đến ngôi trường mới được, tôi bước xuống nhà bếp nhìn người mẹ của mình, bà trong bộ tạp dề khi đang chiên trứng ốp la cho tôi, cùng với một cốc sữa tươi ở trên bàn.
“Đừng quên bất cứ thứ gì nhé.” Bà quay sang mỉm cười nhìn tôi, đặt đĩa ốp la trên bàn, bà nói thêm, “Vì có lẽ con sẽ không về nhà cả tuần, Bá Thanh sẽ đi cùng con đến ngôi trường mới và làm thủ tục nhập học cho con.”
Tôi mỉm cười theo bà, “Vâng.” Từ ngày chuyển lên thành phố, cha mẹ tôi bắt đầu bận rộn với công việc, họ không còn dành nhiều thời gian cho chúng tôi nữa. Tôi vẫn còn nhớ cái gia đình ấm áp của mình khi chúng tôi vẫn còn ở Gò Công, chúng tôi quay quần bên nhau cả ngày khi tối đến thường chúc nhau ngủ ngon bằng một cái hôn ngay trán. Và giờ đây nụ hôn ấm áp đó đã không còn nữa.
SAU KHI BÁ THANH LÁI XE đưa tôi đến ngôi trường mới, bước xuống xe tôi tập trung vào tòa nhà cao đồ sộ đằng kia, đây chính là nơi tôi sẽ sinh sống sau này, không gia đình, không người quen, mọi người hoàn toàn xa lạ và tôi không biết những người bạn cùng kí túc xá của mình trông như thế nào. Nói thật thì tôi khá nhút nhát.
Bá Thanh lấy vali của tôi ra khỏi cốp xe của anh ấy rồi đưa chiếc vali cho tôi, trông cứ như tôi đang bị đuổi ra khỏi nhà vậy “Được rồi, vậy… Em cần anh giúp gì không?”
Tôi khẽ nhếch mép nhìn anh ấy lắc đầu.
BÁ THANH GIÚP TÔI LÀM HỒ SƠ nhập học trong khi tôi đang tìm kiếm căn phòng kí túc xá của mình, đồng tử chăm chú nhìn mảnh giấy nhỏ được ghi chép thông tin trên đó Khu D Phòng 306 lầu 3
“Đây rồi.” Nắm tay cầm của cánh cửa đẩy vào, bày ra trước mắt tôi là một đống lộn xộn, tất và áo lót quăng bừa bãi khắp căn phòng, nó còn tệ hơn những gì tôi tưởng tượng.
Một cô gái chỉ có tấm khăn trắng quấn quanh người cùng với đầu tóc ẩm ướt bước ra từ nhà tắm trong khi tôi cẩn thận lấy đôi tất ra khỏi bàn học của mình.
Nhìn thấy tôi cô gái đó giật mình la lên, như theo phản xạ tôi xoay người lại nhìn cô gái đó.
“Ồ, tôi… tôi xin lỗi.” Cô gái đó nhìn tôi cười gượng, “Cậu ở phòng này sao?”
“Ừm… Tôi là Vãn Miên, chào cậu.”
“Chào, tôi là Anh Đào.” Nói xong bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, cô ấy vô tình bắt gặp chiếc tất trên tay tôi rồi vội giật lấy nó: “Ồ, xin lỗi, đây là tất của tôi.” Và rồi chúng tôi chỉ biết cười ngượng ngùng nhìn nhau.
Có vẻ cuộc sống kí túc xá sau này của tôi sẽ còn tệ hại hơn nữa, Anh Đào thu dọn lại bãi chiến trường của mình và tôi phụ giúp cô ấy.
“Vậy… Chỉ có một mình cậu sao?” Để tránh bầu không khí ngột ngạt này, tôi lên tiếng phá tan chúng.
“Không, vẫn còn hai người nữa.”
“Họ trông như thế nào? Có giống cậu không? Ý tôi là cậu khá thân thiện, tôi.. khá khó để làm quen với bạn mới.” Tôi mỉm cười với lấy chiếc áo trên giường bên cạnh.
“Tôi nghĩ là không hẳn, Tường Vy không giỏi kiểm soát cơn giận dữ của mình còn Khuê Ái thì lại khá ăn chơi, cậu biết đấy, tuy thế cậu ấy đã hứa sẽ không bao giờ dẫn trai về phòng nên cậu không cần lo lắng.” Cô ấy bật cười, dù tôi đứng đối lưng cô ấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được là cô ấy đang nhìn tôi.
Tôi gật gù không thể không cười theo cô ấy, đối với tôi đó được gọi là phép lịch sự, “Ừ.”
“Tôi nghe nói cậu là sinh viên chuyển trường nhỉ, vậy cậu cảm thấy nơi này khác như thế nào so với quê của cậu?”
“Đúng là một nơi rất tuyệt, đầy đủ tiện nghi, cũng rất hiện đại.” Tôi mỉm cười, thật ra cũng không phải là tất cả, đúng là dùng một từ tuyệt vẫn chưa đủ so với Hà Nội, có rất nhiều người mong muốn được chuyển vào đây sống như tôi mà chả được nhưng so với Gò Công, tôi vẫn yêu nơi ấy hơn. Dừng một lúc tôi lại nói thêm, “Nhưng cậu biết không, có lẽ tôi vẫn thích quê của mình hơn. Chúng thật đẹp và trong lành, những hàng cây xanh và bầu không khí thoáng mát, cậu biết đấy.”
“Ồ” Cô ấy nhìn tôi cười trong khi tôi xoay lưng lại đối diện với cô ấy, kết thúc buổi dọn dẹp đống lộn xộn này. Chúng tôi trở về chiếc giường của mình, cô ấy mở chiếc máy tính của mình lên và chơi game còn tôi thì lấy đống sách vở ra khỏi vali và đặt chúng vào kệ sách ở góc trên cùng của bàn học.
Mắt cô ấy đảo qua cuốn sách được đặt bên ngoài, “Vậy… Cậu thích sách của Vãn Tình sao?” Cô ấy khẽ cười nhìn tôi.
“Ừm, tôi nghĩ cô ấy thật triết lí.” Tôi mỉm cười đáp.
Chúng tôi ai làm việc nấy, tôi lấy một bộ quần áo ra rồi đi tắm, khoảng một lúc sau điện thoại tôi đổ chuông. Tôi lấy khăn lau tóc rồi mặc lại quần áo vào người, bước ra bắt máy: “Alo?”
“Thế ngày đầu tiên đến ngôi trường mới thế nào rồi?” Thật bất ngờ vì đó là cuộc gọi đến từ mẹ của tôi, người mẹ mà tôi biết trong suốt những tháng vừa qua là một người bận rộn với công việc và bà ấy không còn quan tâm đến anh em tôi nữa.
Tôi bật cười trả lời bà ấy, “Con tưởng lúc này mẹ đang làm việc?”
“Không, hôm nay mẹ được nghỉ.” Bà cười đáp, “Vậy việc làm quen với bạn mới của con thế nào? Nó ổn chứ?”
Tôi không chắc, trong khi đầu dây bên kia vẫn chờ câu trả lời của tôi, tôi nhìn Anh Đào một lúc rồi mới trả lời “Vâng, nó vẫn ổn.” Tôi không nghĩ nó thật sự ổn, thực tế thì tôi khá lo sợ vì mình không thể hòa hợp được với môi trường mới và bạn cùng kí túc xá. Tôi nghĩ nếu mình cứ đứng đây nói chuyện thì thật sự không ổn nên bước ra khỏi phòng.
“Chắc chứ?” Đầu dây bên kia trả lời khi tôi vừa ra khỏi phòng được vài phút.
“Vâng, con—con không chắc chắn lắm. Con khá lo sợ vì con không thể hòa nhập được với các cậu ấy. Bọn họ trông quá thân thiết và con chỉ mới chuyển vào đây.” Giọng tôi run lên theo thời tiết trở lạnh.
“Thôi nào Vãn Miên, nó sẽ ổn thôi.”
Chẳng mấy chốc chân tôi dừng lại trước căn tin rộng lớn của trường, “Con biết, nhưng mà—” tôi nói cùng với tiếng thở dài, “Con xin lỗi, con sẽ gọi lại cho mẹ sau.” Thường mỗi khi như thế bà thường dỗ dành và an ủi tôi, “không sao đâu, có mẹ ở đây rồi” hay đại loại như “đừng lo rồi cuối cùng con cũng sẽ quen với một người bạn thật sự hiểu mình và mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi.” Tôi ước gì bà có thể nói thế, có lẽ tôi vẫn đúng, bà vẫn bận rộn với công việc mình hơn là dành thời gian cho chúng tôi.
Tôi bước đến quầy căn tin mua một ít đồ ăn giải sầu rồi quay trở lại phòng kí túc xá.
KHUÊ ÁI VÀ TƯỜNG VY TRỞ VỀ PHÒNG khi màn đêm buông xuống, dù đang đeo tai nghe tôi vẫn có thể nghe thấy giọng của hai người họ cãi nhau vọng từ bên ngoài vào trong phòng.
“Nếu như cậu không để mắt đến chàng trai kia thì chúng ta đã không bị mất giỏ đồ!” Một cô gái với mái tóc búi hét lên trong khi cô ấy đang đẩy cửa bước vào.
“Cậu đừng nói như thể mình không làm gì sai cả! Chính cậu cũng đã bỏ quên giỏ đồ ấy còn gì!” Tôi có thể nghe thấy giọng của người con gái còn lại phản kháng cô nàng kia kịch liệt, chúng tôi chỉ biết bật cười nhìn hai người họ.
Anh Đào nheo mắt nhìn bọn họ mỉm cười bảo, “Cuộc mua sắm thế nào rồi?”
“Mày không thể tin nổi đâu.” Cô nàng với mái tóc búi bước đến chỗ bàn Anh Đào đẩy ghế ra ngồi, Anh Đào thì đi rót nước cho cô ấy. Cô ấy nói thêm “Hôm nay tụi tao gặp con bé kia, vừa cộc cằn vừa thô lỗ. Mà điều quan trọng ở đây là nó rất hỗn, trước tiên nhé. Khi tụi tao đang đi mua thịt cho buổi tối hôm nay, nó va phải bọn tao còn không xin lỗi, đã thế còn chửi tụi tao không có mắt nhìn. Mày thấy có vô lí không chứ?”
Tôi có thể cảm nhận được cơn giận dữ của cô gái đó, Anh Đào đã từng nói Tường Vy rất nóng tính và tôi nghĩ cô gái ấy chắc hẳn là Tường Vy, “Mày không mắng chửi nó à?” Anh Đào nhếch mép hỏi. Cô ấy không quên đặt ly nước mình vừa rót về phía cô bạn kia.
Tường Vy húp một ngụm nước rồi tiếp tục trút cơn giận của mình, “Tất nhiên là có! Tao hỏi nó không biết xin lỗi còn đi chửi ngược lại kẻ khác à? Mày biết nó nói gì không, nó bảo tao là bà già đó!”
Anh Đào bật cười, “Vậy còn vụ tụi bây cãi nhau lúc vào phòng là sao?”
“Con Ái nó làm mất giỏ đồ chỉ vì mê trai.”
“Nhưng mà đó là Túy Nghinh mày không thấy sao?” Khuê Ái đứng bên cạnh Anh Đào cố giải thích.
“Túy Nghinh là ai?” Có lẽ vì bọn họ bận cãi nhau nên đã không nhìn thấy tôi, vì tính tò mò của mình tôi lỡ mồm lên tiếng. Bầu không khí dần trở nên im lặng, mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò duy chỉ có Anh Đào là trả lời câu hỏi của tôi một cách tự nhiên “Túy Nghinh là đàn anh khối trên của tụi mình, anh ấy khá nổi tiếng trong trường vì mọi người nghĩ anh ấy điển trai, ngầu. Thực tế thì mình thấy anh ấy—khá nổi loạn.”
Tường Vy hỏi “Vậy—Đây là người mới sao?”
“Ừ, cô ấy mới chuyển vào đây hồi sáng nay.” Anh Đào đáp.
“Chào, tôi là Tường Vy.” Cô ấy tiến đến giường tôi bắt tay. Thành thật thì cô ấy cũng không khó gần như tôi nghĩ, tôi mỉm cười bắt tay cô ấy như một lời chào mới đến “Còn đây là Khuê Ái.” Cô ấy hướng mắt nhìn người bạn của mình.
Gật đầu tôi bảo, “Tôi là Vãn Miên.”
Bầu không khí xung quanh chúng tôi bỗng trở nên im ắng lạ thường, và tôi không thích cảm giác này còn hơn là bất kì ai khác. Có lẽ tôi nên biết ơn Khuê Ái khi mà cô ấy lên tiếng giúp tôi phá tan đi bầu không khí đó.
“Thế—Chúng ta nên làm một cái gì đó để ăn mừng người bạn mới nhỉ? Một đêm say xỉn chẳng hạn?” Tôi có thể thấy đôi mắt biết cười của cô ấy sáng lên khi cô ấy nhắc với chúng tôi về một ‘đêm say xỉn’
“Tớ không biết uống bia.” Lắc đầu, tôi cười đùa nói.
“Nó rất tuyệt, rồi cậu sẽ thích thôi.”
“Không không, mẹ tớ sẽ giết tớ mất.”
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt long lanh như thể một đứa bé đang năn nỉ mẹ mua cho mình một món đồ chơi yêu thích:“Đi mà, chỉ lần này thôi.” Và tôi biết chắc rằng mình không thể từ chối đôi mắt đó được.
“Thôi được rồi, vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
Mắt cô ấy sáng lên khi nghe tôi nói đồng ý, “Một buổi họp đêm thì sao? Tớ quen biết vài anh chàng khá nổi tiếng đấy.”